Xóm Cà Bông, một làng chài ven sông, nơi cuộc sống của những con người bình dị, chân chất được khắc họa qua những câu chuyện đời thường.

Xóm Cà Bông mùa nước cạn
Con Tới lớn lên ở xóm Cà Bông, một làng chài ven sông bốn mùa nước lờ đờ như không muốn chảy. Nó không biết mình sinh ra ở đâu, chỉ biết mình được nuôi dưỡng bởi ông già Thơi, người đã đem lòng thương yêu nó như con ruột.
Má nó, một người phụ nữ có nhan sắc mặn mà, đã đem lòng yêu một người đàn ông lái tàu chợ. Tuy nhiên, người đàn ông đó đã bỏ rơi má nó sau khi biết má nó có thai. Con Tới được gửi cho bà Thảnh, một bà già khó đăm đăm chuyên giữ đám con nít còn ẵm ngửa, rồi sau đó bị đem ra ủy ban xã để người ta làm thủ tục đưa vô trại trẻ mồ côi.
Ông già Thơi tình cờ đi qua ủy ban xã, nghe tiếng con nít khóc, đã bế con Tới về nhà và nhận làm con nuôi. Từ đó, con Tới được ông già Thơi nuôi dưỡng và dạy dỗ.

Tác giả Vũ Ngọc Giao
Con Tới lớn lên trong sự yêu thương của ông già Thơi và dần dần trở thành một phần của xóm Cà Bông. Nó kết bạn với thằng Dinh, một đứa trẻ cùng trang lứa, và hai đứa đã cùng nhau khám phá cuộc sống ở xóm Cà Bông.
Cuộc sống ở xóm Cà Bông tuy khó khăn nhưng đầy màu sắc và niềm vui. Con Tới và bạn bè đã cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ, khám phá cuộc sống và trưởng thành.
Khi má nó trở về tìm, con Tới đã từ chối đi theo má nó và quyết định ở lại với ông già Thơi, người đã nuôi dưỡng và yêu thương nó.
Cuộc sống ở xóm Cà Bông vẫn tiếp tục với những câu chuyện đời thường, những niềm vui và nỗi buồn. Con Tới và bạn bè vẫn tiếp tục khám phá cuộc sống và trưởng thành.